Giai điệu như nhói vào tim của những chàng trai Hà Thành
Gặp Trần Tiến ở Hà Nội
Sáng tác: Trần Tiến
Đã nhiều lần tôi nhớ Trần Tiến, nhưng không thể nào gặp nhau. Năm 1981, Tiến vừa về Đài thì năm 1982, chúng tôi phải chia tay nhau. Tôi đi kinh tế mới Lâm Đồng, còn Tiến cũng bị Giám đốc Hiền "suýt" sa thải. Sau nhờ có Bí thư Võ Văn Kiệt mời về Sài Gòn làm việc, Tiến mới thoát được cảnh hiểm nguy. Năm 2006, tôi vào tận Vũng Tàu, hỏi được nhà mới của Tiến rồi gọi điện cho Tiến, bảo: "Em đang ở Hà Nội."
Lần này Tiến hứa: "Em sẽ ngồi đợi từ lúc anh xuống sân bay Nội Bài cho đến khi gặp anh." Tiến đã làm đúng lời hứa. Tôi vừa đặt va-ly xuống, Tiến đã bưng cốc bia đặt vào tay tôi. Chúng tôi chạm cốc! Tôi cảm ơn Tiến bằng cách hát bài Quê nhà của anh ấy.
Tôi không ngờ trong khi tôi hát thì anh ấy đã lấy khăn lau nước mắt lúc nào tôi cũng không biết. Cái giai điệu da diết như nhói vào trái tim cả người nghe lẫn người hát. Mà cũng lạ. Tôi bỗng nghiệm ra các giai điệu của 5 chàng trai Hà Thành viết về quê mình đều có nét giống nhau như vậy. Phó Đức Phương mượn nét đắm say của hát văn để gợi nhớ. Còn Phú Quang, cũng viết về Hồ Tây bằng giọng hát văn, nhưng anh lại nhóm lửa vào cảnh cũ rêu phong mà giục người ta hóa vàng đi, cứ như bảo người nghe kết thúc nỗi nhớ. Nguyễn Cường không hát văn nhưng hát ả đào thì có khác gì bỏ bùa vào tai người nghe. Duy chỉ có chàng trai trẻ Trương Quý Hải dựa vào nỗi cô đơn mà xót vào tim ta: “Chỉ còn một chiếc lá, chỉ còn đêm nay… Giọt nước mắt không lời… Và lại là lần cuối… về với nhau,” để mà gợi nhớ, để mà dụ dỗ, thúc giục người mình yêu về cái nơi “Dù có đi bốn phương trời, lòng vẫn hướng về…” - về Hà Nội.
Sáng tác: Phó Đức Phương
Sáng tác: Phú Quang
Sáng tác: Trương Quý Hải
ĐỌC HỒI KÝ CỦA TÔI
Đỗ Gia Bính
Nhà báo, Doanh nhân, Người hát Karaoke